Dành cho người chơi trên 12 tuổi. Chơi quá 180 phút một ngày sẽ hại sức khỏe.
Đăng ký Nạp Ruby

Ninja School Offline

koaibang (koaibang01)


Bài:5148

Chap78: _Quân. Cháu sao thế. Sao lại băng bó cả người thế cháu. Bác Thanh chạy vội ra xem tôi thế nào.
_Dạ cháu...cháu bị tai nạn. Tôi nói dối.
_Cháu không sao chứ.
_Dạ không, cháu thấy hơi mệt.
_Mày mất tích 2 ngày, Ngọc 2 ngày này qua hỏi thăm mày liên tục đấy. Thằng Lâm nói.
_Tí mày đi học thì nói giùm với Ngọc. Xin cô cho tao nghỉ một ngày nữa. Tôi quay sang nói.
_Ừ thôi, mày nghỉ đi.
_À mà nhớ nói giùm tao là tao bị ốm nhé. Tôi nói với nó.
_Ok. Tôi lại nằm lên giường, một lúc sau tôi lại thả mình vào giấc ngủ sâu. _Quân.
_Sao cậu ấy lại bị như thế. Tiếng của Ngọc.
_Ơ, Ngọc à. Tôi lờ mờ mở mắt ra.
_Quân, sao cậu lại...
_Tớ bị tai nạn rồi may lúc đó có người đưa vào viện. Tôi nói
_Thế cậu nghỉ đi. Chiều tớ qua thăm mà mấy bạn trong lớp cũng lo cho Quân lắm đó.
_Thế Ngọc có nói gì với họ không? Tôi hỏi.
_Có.
_Uầy, Lâm đỡ tao dậy mày. Ngủ cả sáng đau lưng quá. Tôi nhíu mày nói.
_Ờ.
Ngọc cũng ra về, tôi được thằng Lâm đỡ dậy. Nhìn lên đồng hồ thì cũng gần 12h. _Cháu làm phiền gia đình. Bước xuống bếp tôi thấy bác Thanh đang chuẩn bị dọn cơm lên.
_Có gì đâu cháu. Cứ xem như đây là nhà mình là được rồi. Bác ấy nở nụ cười hiền nói.
_Vâng. Được một lúc thì cơm canh cũng được dọn lên.
_Ăn đi mày. Thằng Lâm không chú ý đến tôi bị cả hai tay mà nó cứ nhai ngồm ngoàm.
_Mày nghĩ tao gắp bằng chân à. Tôi nói.
_Lâm gắp cho Quân đi. Tay như thế làm sao ăn. Bác Thanh nhăn mặt nói.
_Nè, ăn đi cho chóng lớn em gái. Thằng Lâm troll tôi.
_Hừ. Tôi cũng phải nhịn mà cố nuốt. Sau này tay khỏe lại giết nó sau.
_Nhìn gì thế mày. Tôi quay sang nó hỏi.
_Có người đẹp mày ơi, hình như đến nhầm nhà. Thằng Lâm ngây thơ nói. Tôi quay ra phía cổng thì thấy Hân, Ngọc, Linh, Uyên, Lan Anh, Trang, Chị Linh, Chị Oanh đi vào trước còn ở phía sau là tụi thằng Hoà, Phong, Khánh, Trung, Phương, Quang và anh Long. _Quân. Hân là người chạy vào đầu tiên. Từng giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt đáng yêu đó.
_Huhu, sao cậu thế này. Huhuhu. _Cháu chào bác. Toàn bộ team chào bác Thanh.
_Chào các cháu, các cháu ngồi đi. _Tớ không sao mà, đừng khóc thế chứ. Tôi lấy cánh tay phải chùi đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Hân. Tôi biết nhỏ cũng lo cho tôi lắm chứ.
_Huhuhu, sao cậu lại thành ra thế này. Hân vẫn khóc, nhỏ đứng lên choàng ôm lấy tôi.
_Tớ không sao mà đừng khóc. Ngoan nào. Tôi lấy tay phải ôm qua lưng Hân nói.
_Hức, như thế mà không sao à. Sau một lúc đứng như vậy thì Hân mới chịu bỏ tay ra.
_Hức, Quân không sao chứ. Lan Anh cũng khóc.
_Tớ không sao không sao mà. Tôi cười gượng gạo đáp.
_Nhóc có sao không. Chị Oanh nói.
_Dạ không, hìhì.
_Tí nữa Hòa và mấy ông này nữa đưa Quân về nhà để tụi tôi tẩm bổ. Trang mắt đỏ hoe nói.
_Ok, yes madams. Tôi nhìn Linh và Uyên hai nhỏ cũng nhìn tôi. Trong mắt của hai người ấy tôi cảm thấy một cái gì khó hiểu khó diễn tả.
_Con cảm ơn gia đình nhiều. Thôi, con không dám làm phiền gia đình nữa. Con xin phép. Tôi mỉm cười nói với bác Thanh.
_Không có gì đâu con. Khỏe thì tới chơi gia đình bác nhé.
_Vâng.
_Thôi, tao về nha mày. Chị Linh , Ngọc em/tớ về nha. Tôi nói.
_Nhớ giữ sức khỏe nhé. Cả 3 người đồng thanh. _Quân, sao mày... Thằng Hòa hỏi tôi.
_Khi nào tao kể cho. Tôi nói. _Giờ gọi taxi chở Quân về. Ai đi với em ấy. Chị Oanh nói.
_Để em cho. Linh , Hân, Uyên đồng thanh.
_Thế 3 em đi theo nhóc nhé. Tụi chị về trước đây.
_Vâng. Thế là chỉ còn lại 4 người đứng đó. Tôi thì không muốn nói chuyện Uyên, Linh vào lúc này.
Được một lúc thì 4 đứa lên taxi. Tôi thì ngồi giữa ở ghế phía sau sau. Hân ngồi bên trái tôi. Ở bên phải thì Uyên và Linh cùng ngồi đó luôn. Dù ở phía trước có một cái ghế đang bỏ không.
_Cháu nào lên ngồi ghế trước đi. Bên sau chật rồi. Chú tài xế taxi nói.
_Thôi, như thế này cũng được không sao đâu chú. Linh nói.
_Thế cũng được mấy cháu chịu khó nhé. Đi được một lúc thì tôi nóng không chịu được. Ngồi chật khiến tôi mỏi.
_Chú ơi, dừng xe cho cháu lên phía trước đi ạ. Chật quá. Tôi nhăn mặt nói.
_Đợi chú tí. Được một lúc thì tôi cũng được giải thoát mà lên ghế phía hàng trên ngồi.
_Tay với đầu cháu sao thế. Chú tài xế taxi quay qua tôi hỏi.
_Dạ cháu bị ngã xe. Tôi nói dối.
_Hiện giờ tai nạn giao thông nhiều. Nên chú ý đi cháu à.
_Vâng. Tôi quay xuống nhìn 3 người con gái. Trong ánh mắt họ đều có một sự khác nhau. Và tôi không giải thích được trong những ánh mắt đó nói lên điều gì.....
2016-05-16 08:58:08
koaibang (koaibang01)


Bài:5148

Chap79: _À chú ơi. Chú đi đến số nhà 402. Đường xyz. Tôi nhớ còn một chuyện chưa làm.
_Quân , cậu tới đó làm gì?. Hân hướng mắt lên nhìn tôi nói.
_Tớ có chuyện cần làm. Đi một lúc cũng tới nơi.
_Mấy cậu ngồi đây tí nha. Tớ vào chút rồi ra. Tôi quay xuống nói. Bước ra khỏi xe tôi chạy lại bấm chuông.
_King coong...King coong.
_Quân, Anh bị sao thế. Không lẽ chuyện thằng Bình nói là thật. Bé Phương đi ra mở cổng, nhỏ nhìn tôi lo lắng.
_Hì anh không sao mà. Tôi cười nhẹ.
_Tại em hết, huhu. Em...em xin lỗi. Phương oà khóc. Nhỏ vẫn thế mặc quần thun, áo ngắn. Hôm nay tóc được xoã xuống sang hai bên.
_Anh có sao đâu. Khóc làm gì. Tôi cười.
_Vì một cuộc gọi mà mấy thằng bạn em làm ra như vậy. Phương cứ đứng khóc.
_Anh không... _Ai đã làm Quân ra thế này. Tiếng nói lạnh lùng phát ra từ Linh. Tôi ngạc nhiên quay sang thì thấy. Uyên, Linh, Hân đứng ở một bên từ khi nào.
_Ơ không có gì đâu. Tôi quay lại nói.
_Bạn có thể nói cho mình nghe được không. Uyên nhẹ nhàng nhìn Phương nói.
_Không có gì.....
_Cậu im đi để tớ hỏi. Linh lạnh lùng nói lớn.
_Ơ thật ra mọi chuyện là...blap...blap. Phương bắt đầu kể lại.
_Cậu đi làm gia sư hả Quân. Hihi. Làm gia sư cho tớ với. Hân quay sang tôi cười.
_Uầy... _Phương bạn có thể cho mình số điện thoại tên Bình kia không. Uyên nói tiếp.
_098xxx. Phương đưa số điện thoại cho Uyên.
_Cảm ơn bạn nhé. Nhỏ Uyên cười.
_Không có gì nà. _À Phương, em nói với mẹ là anh ở nhà ít ngày. Lúc nào khoẻ anh đi dạy nhé. Tôi nói.
_Vâng. Sau một lúc thì 4 đứa chúng tôi lại về đến nhà.
Uyên ở lại phía sau trả tiền cho chú tài xế taxi. Hân thì đi một bên đỡ tôi. Đi vào trong được tầm mấy chục bước tôi quay đầu lại phía sau và đi. Linh cũng nhìn thấy tôi đang nhìn cũng đã lâu rồi không được nói chuyện với nhỏ. _Chào mừng anh chiến sĩ đã về nhà...haha. Thằng Trung nói.
_Chiến sĩ cái đầu gối tao nè. Tôi nói lại.
_À được. Bị như vậy mà cũng cứng. Tí mấy thằng ta đưa nó lên giường thông. Thằng Khánh nhào zô.
_Uầy, Phương , Quang hai đứa mày lâu giờ không gặp. Tôi nhìn hai đứa đó.
_Ừ hè. Tao tính gặp mày giao thông vài phát cho đỡ nhớ mà nhìn thế này thì...chậc...chậc. Thằng Phương vuốt cằm nói.
_Èo.
_Hahaha. Thằng nào cũng muốn giao lưu với mày rồi Quân ạ. Thằng Quang béo nói vào.
_Quân , vào đây tao hỏi tí. Thằng Hòa nói.
_À ừ. Tôi bước vào trong phòng cùng nó. _Nói thật đi mày bị ai đánh à. Thằng Hòa nhìn tôi nói.
_Ừ, thôi không sao đâu.
_Thằng nào thế mà mày làm gì mà bị đánh.
_Tí hỏi Uyên hoặc Linh nha. Tôi đáp.
_Ừ, mà tao... Nó nói rồi tự nhiên ngắt quãng.
_Sao.
_Uyên và Linh biết hết rồi. Thằng Hòa thở dài nói.
_Sao..sao Linh với Uyên biết được. Tôi hỏi lại.
_Tao, Lan Anh và Trang nói lúc mày không đi học mà nằm trong bệnh viện ấy. Tao không thể để hai người họ hiểu nhầm mày được vì tao thấy hai đứa đó cũng thích mày. Thằng Hòa nói.
_Hahaha, thích tao ư, nực cười. Mày nghĩ hai đứa đó thích tao ở điểm gì? Tôi cười
_Ừ thôi. Tao nói thế thôi. Mà chiều bé Thảo về thấy mày như vậy lại khóc bù lu bù loa cho xem. Thằng Hòa nói
_Bé Sún đi học sớm nhỉ mà thôi ra ngoài đi. Tôi nói rồi bước ra ngoài cùng nó. Ra ngoài thấy chị Oanh , Lan Anh, Trang và Hân đang nấu ăn trong bếp. Mấy thằng bạn cũng được đảm nhiệm làm osin do mấy tiểu thư sai bảo lặt vặt.
Đang đứng nhìn thì có tiếng nói sau lưng tôi.
_Quân, vào đây tớ có chuyện nói với cậu. Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi nói.
_Có chuyện gì để nói chứ. Tôi nói xong thì nhận thấy khoé mắt Uyên hơi đỏ rồi
_Ừ thì vào.
Bước vào trong tôi cảm thấy không gian thời gian như chậm lại vậy. Không khí trong phòng căng thẳng. _Tớ xin lỗi vì đã không tin cậu, huhu. Tớ biết bây giờ nói gì cũng đã quá muộn. Cậu tha thứ cho tớ nhé. Uyên khóc, từng giọt nước mắt lăn trên má rồi rơi xuống.
_Uyên à, mình biết bạn thấy mình đang thương hại mình thế nên hãy sống thật với bản thân mình nhé. Đừng làm thế nữa. Tôi nói rồi toan bước ra.
_Không không, huhu, cậu đừng đối xử với tớ như thế mà. Tớ xin vì đã làm thế với cậu. Nhưng cậu đã thử đặt cậu vào vị trí của tớ chưa. Lúc đó cậu sẽ làm thế nào? Tớ cũng là con gái lúc thấy cậu nói vậy tớ cũng đau lắm chứ. Huhu, bây giờ tớ biết sai rồi mà. Huhu. Uyên chạy lại ôm từ phía sau lưng tôi. Tôi cảm nhận được từng giọt nước mắt đang thấm vào lưng mình.
_Hãy để thời gian trả lời đi Uyên à. Mình xin lỗi, mình không thể. Tôi dùng tay phải mở tay Uyên ra. Tôi bước ra cửa và nhìn lại, Uyên đang quỳ xuống ôm mặt khóc...
2016-05-16 08:58:58
koaibang (koaibang01)


Bài:5148

Chap80:
Tôi bước ra bên ngoài rồi bước từ từ lên phòng mình.
Từng bước chân là từng dòng suy nghĩ tôi hiện ra trong đầu. Phải chăng tôi làm vậy là sai. Nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài cách. Uyên đã quá thay đổi so với trước, lúc trước nhỏ là một người nhí nhảnh ngây thơ ,đáng yêu còn bây giờ tôi thấy thật là xa quá đi. Tôi không biết diễn tả như thế nào ngoài 2 từ "Xa Lạ" đối với Uyên.
Phải chăng thời gian vật chất hay gia cảnh khiến người ta thay đổi.
Từng dòng suy nghĩ được đặt ra cũng là lúc tôi từ từ nhắm đôi mi lại lúc nào không hay biết.
Đang lơ mơ ngủ thì có tiếng người gọi tôi dậy.
_Quân, dậy mau mày có chuyện lớn rồi. Thằng Trung kêu tôi dậy.
_Có chuyện gì? Tôi nheo mắt lờ mờ nói.
_Uyên có chuyện rồi xuống nhà nhanh lên. Thằng Trung nói rồi nó chạy xuống trước.
Tôi choảng tỉnh ,chạy vào WC mở vòi nước ra để rửa mặt rồi chạy nhanh xuống nhà.
_Có chuyện gì vậy? Tôi hớt hải nói ở dưới nhà thì đông đủ cả ngoài Uyên.
_Lúc nãy tớ thấy Uyên ôm mặt khóc rồi chạy ra lấy xe máy phóng đi mà không biết đi đâu. Vừa rồi có bạn của Uyên gọi nói Uyên đang uống say ở quán Bar nào ý. Đang ngồi theo thằng nào ấy. Lan Anh nói giọng lo lắng.
_Thế Uyên uống ở quán nào? Tôi hỏi tiếp.
_Tụi tao biết rồi. Giờ mày ở nhà. Tao, anh Long, Khánh, Phương, Quang đi. Thằng Hòa nói.
_Cho tao đi nữa.
_Nhưng tay mày...
_Không sao cứ để cho cậu ấy đi đi. Linh nói.
_OK thôi đi nhanh.
Thế là 6 đứa con trai chạy trên xe đều có một nét mặt lo lắng chung.
Tôi ngồi phía sau mà cứ nghĩ đến việc mong Uyên không bị gì.
Đi tầm 25phút thì cũng tới nơi cả 6 đứa đều vào trong nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu cả.
_Anh gì ơi,lúc nãy có thấy một cô gái cao tầm 1m6, mặc áo trắng ngồi uống say ở đây không? Thằng Khánh hỏi
_Nhiều cô mặc áo trắng lắm. Anh không nhớ hết. Phục vụ nói
_Anh cố nhớ giùm tụi em đi.
_Để anh suy nghĩ đã nào. Cô gái mặc trắng... À có đấy, con nhỏ đấy uống rượu say đi cùng một thằng khác tầm 24 tuổi gì đấy tầm 15phút đi về cùng nhau rồi.
_Vâng, tụi em cảm ơn. Chúng tôi đồng thanh rồi cùng bước ra.
_Thế nào giờ tính sao?
_Chắc chắn rằng thằng cha đó cũng không tốt đẹp gì đâu giờ nên tính đến việc xấu nhất là hắn đang đưa Uyên đến khách sạn hoặc nhà nghỉ nào gần đây. Anh Long nói.
_Giờ 6 người chúng ta chia ra 3 hướng mà tìm. Có gì alô liền.
_Vâng.
Tôi ngồi sau xe thằng Hòa. Tôi cảm nhận rằng khoé mắt đang cay cay muốn khóc rồi. Uyên ơi !!! Mong rằng cậu đừng sao nhá. Tớ sẽ không giận cậu nữa đâu mà. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc đó.
_Bác ơi. Cho tụi cháu hỏi, lúc nãy có thấy một thằng tầm 24tuổi và một cô gái mặc áo trắng vào trong kia không? Tôi hỏi.
_Ở đây thì nhiều đôi lắm. Bác lo bán hàng nên không chú ý đến.
_Vâng , cháu cảm ơn.
Chúng tôi lại vòng đi tìm chỗ khác. Hà Nội thì rộng thênh thang tìm một người giống như Mò Kim Đáy Bể vậy. Điện thoại thằng Hòa không ngừng reo vì tụi con gái ở nhà đã sụt sịt vì lo cho Uyên rồi.
Đang đi thì nhìn thấy phía trước có một cặp trai gái phóng xe vào. Đứa con gái mặc áo trắng đang vòng tay ôm thằng con trai.
_Hòa phóng lên xem thử mày.
_Đéo phải. Không biết thằng chó đó ở đâu tao mà thấy tao đập chết mẹ nó. Thằng Hòa bức xúc nói.
Vừa lúc đó có điện thoại.
_Alô.
_Đến nhà nghỉ xyz ,đường abc nhanh lên.
_Thằng Phương tìm được rồi. Đến đường abc, nhà nghỉ xyz nhanh.
_Ừ.
Hai đứa phóng với vận tốc bàn thờ tới đó.
Chúng tôi phóng vào bên trong thì thấy thằng Phương, Quang, anh Long, Trung tập trung đủ cả rồi.
_Chị có thể cho em số phòng thằng con trai vừa đỡ cô gái đến không? Anh Long nói.
_Xin lỗi nhưng vì đảm bảo cho khách hàng. Chị không cho được. Con nhỏ nhân viên nói.
_Giờ chị có cho không hay để tụi tôi gọi công an tới.
_Để chị hỏi...
_KHÔNG HỎI HAN GÌ CẢ NHANH LÊN.KHÔNG LÀ CÔNG AN ĐẾN ĐẤY NGAY BÂY GIỜ. Tôi hét lớn.
_Chìa khóa đây. Mấy em đến số phòng 129. Dãy bên trái ý.
Anh Long nhanh chóng cầm lấy chìa khóa mà chạy lên tầng.
Chúng tôi mở cửa phòng ra thì đập mắt vào là một cô gái đang nằm trên giường say mèm không biết gì. Hên là thằng đó đang tắm nên Uyên không bị gì.
Chúng tôi núp vào sau bức tường nhà tắm.
Một lúc sau thì thằng cha đó bước , mồm thì hót gió.
_Hiu huýt.
_Bốp.
_Tụi mày là ai.
Cả 6 thằng vào đấm đá, tôi thì không đấm mà chỉ sút vào mặt nó. Từng cơn giận tôi trút lên mặt thằng chó đó.
Một lúc sau thì chúng tôi đưa Uyên xuống và đưa về nhà....
TOBE CONTINUE....
2016-05-16 09:00:19
gunball2 (hoicmny - upsoptop1)


Bài:67

hết rồi à chán nhờ
2016-05-16 09:18:24
bosanjii (sktt1phuc - wishnight)


Bài:15

top biết chỗ nào có chap 110 ko
tui tìm mãi ko ra
2016-05-16 09:28:04
steveemgr (beepmgs)


Bài:951

Koaibang cho xin tên truyện
2016-05-16 09:29:57
hac0tu (sat0long - 9999xp)


Bài:198

het roi ak ....
2016-05-16 09:39:07
koaibang (koaibang01)


Bài:5148

Chap81:
Trên đường chở Uyên về tôi cứ quay sang nhìn phía nhỏ , Uyên bị như vậy cũng một phần là do lỗi của tôi.
"Nhỡ may lúc đó không tới kịp thì sao..."
"May mắn cho tôi là Uyên không bị gì..."
Từng dòng xe chạy đi rồi chạy lại. Từng âm thanh ồn ào nơi phố thị nhưng tôi không quan tâm. Điều bây giờ là tôi quan tâm nhất là Cô ấy. Một người nhí nhảnh như Uyên sao lại thành ra như thế chứ. Tôi tự nhủ sẽ tha thứ cho những việc Uyên đã làm...
Đi một lúc rồi cũng phóng về tới nhà.
_Uyên không sao chứ? Chị Oanh lên tiếng rồi tụi con gái lại đỡ nhỏ xuống xe rồi đưa vào trong nhà.
_Lúc đó vừa tới kịp nên thằng đó chưa làm được. Anh Long nói.
_Thôi, Long cùng mấy đứa vào ngồi nghỉ tí đi. Tụi tôi bước vào nhà ngồi, còn Uyên thì được tụi con gái chăm sóc.
Được một lúc sau thì nhỏ cũng tỉnh thế là tụi con trai chúng tôi vào xem thế nào.
Bước vào phòng thì thấy Uyên đang ngồi trên giường khóc.
_Thôi, không sao rồi. Chị Oanh ngồi bên cạnh nói.
_Mình xin lỗi...huhu...vì đã làm mọi người lo lắng. Nếu không có mọi người đến kịp thì....huhu.
_Thôi, không sao đâu hết rồi mà. Linh nói
_Hức.
_Thôi, em vào rửa mặt cho tỉnh táo đi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Còn mấy nhóc ra ngoài này nấu ăn với chị nào. Chị Oanh nói tiếp.
_Vâng.
Nhân lúc mọi người đi ra cả tôi vẫn ở trong phòng cùng Uyên. Hai đứa nhìn nhau như thế, không khí trong phòng rất căng thẳng. Không một tiếng nói nào phát ra từ miệng của một trong hai đứa, chỉ có vài tiếng ồn của tụi bạn ngoài kia.
_Tớ có chuyện cần nói. Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đó. Uyên không trả lời mà nhìn tôi.
_Cậu uống bia giỏi nhỉ...
_Không, tớ... Uyên lại ngấn lệ nhìn tôi.
_Hay lúc cậu buồn cậu chán cậu lại chạy đi uống bia uống rượu. Cậu không nghĩ đến bản thân cậu thì cậu cũng phải nghĩ cho ba mẹ cậu chứ. Nếu nhỡ may lúc nãy cậu bị gì thì sao. Thế nên lần sau có như thế nữa. Tớ nói thế thôi. Tôi nói rồi toan bước đi thì có tiếng nói phát ra sau phía sau lưng, theo quán tính tôi quay lại thì....
_Quân.
Uyên nước mắt tèm nhèm chạy nhanh tới quàng tay qua cổ tôi. Tôi vì quá bất ngờ cộng với sự mất đà nên
không trụ được thế là cả hai đều ngã xuống sàn nhà. Và người chịu hậu quả vẫn là tôi.
_Uiza.
_Quân. Uyên nhìn thẳng vào mặt tôi nói. Vì khoảng cách hai đứa bây giờ rất gần nên tôi trả lời mà quay sang hướng khác mà không nhìn trực diện vào Uyên.
_Gì?
_Cậu có giận tớ nữa không? Uyên cứ nằm trên người tôi mà nói.
_Hỏi thừa. Tôi cứ ngoảnh bên khác mà đáp.
_Mà cậu đứng dậy giùm tớ được không? Tôi nói.
_Không?
_Hở. Dậy đi mọi người vào giờ đấy.
_Không?
_Dậy không? Tớ hét nhé. Tôi nói.
_Cứ việc. Uyên thờ ơ đáp.
_Giờ thế này nhé, cậu tha thứ cho tớ và không giận tớ nữa tớ sẽ dậy. Ok. Uyên nói.
_Ừm. Tôi không nghĩ ngợi mà đáp luôn.
_Ưm...ư. Uyên không nói gì mà đột nhiên cúi xuống và Hôn tôi. Tôi thì không làm gì được tính đẩy nhỏ ra mà không được. Tay phải bị Uyên giữ rồi còn tay trái thị bị Uyên đè lên. Hoàn cảnh bây giờ là tôi giống như đang bị tra tấn, cưỡng hôn.
Sau một lúc thì tôi cũng khó thở mà quay sang hướng khác mà thở.
_Hộc, hộc...mệt. Tôi nói.
Uyên không nói gì mà đứng dậy đi vào WC luôn, nhìn Uyên có vẻ e thẹn.
Tôi ngồi dậy rồi tự suy nghĩ về việc mới xảy ra. Tôi tự hỏi cảm giác vừa rồi là sao? Uyên làm vậy có ý gì? Từng câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi.
_Đơ rồi hả? Uyên nghiêng đầu, nheo mắt nhìn tôi nói như chưa có chuyện gì xảy ra.
_Đâu...tớ... Tôi ngập ngừng nói.
_Muốn tiếp không? Uyên nháy mắt nhìn tôi.
_Không, không. Tôi đáp rồi phắn ra ngoài luôn không dám ngoái cổ lại. Bước ra phía ngoài tôi nghe thấy tiếng cười phát ra từ bên trong phòng, không ai khác chính là Uyên........
2016-05-16 11:17:24
koaibang (koaibang01)


Bài:5148

Chap82:
Tôi bước vào bếp xem mọi người đang làm gì thì thấy tụi bạn đang nấu ăn.
_Hân, rau này làm như thế nào đây? Thằng Phong nhăn mặt hỏi
_Phong ra rửa sạch và thái nhỏ đi. Hân quay qua đáp...
Tôi nhìn qua và nghĩ về cuộc sống của tôi. May ra cũng gọi được chút là may mắn khi có những người bạn, người chị,người anh rất thân bên cạnh ở cái thủ đô Hà Nội rộng lớn này.
Đang suy nghĩ vu vơ thì tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi của Trang.
_Quân cậu ra phòng khách ngồi đi, ở đây có mấy anh hùng giúp òy. Trang mỉm cười nhìn tôi nói.
_Thôi tớ ở đây cho vui cửa vui nhà. Hehe.
_Mày là thương binh nên tụi tao ăn xá cho đó. Không thì không chỉ có tay mà còn cái đầu cũng băng luôn đó em. Thằng Trung nói.
_Cốp. Nói lung tung. Chị Oanh bên cạnh cốc đầu nó.
_Haha. Tội nói ngu. Thế là tụi tôi đang cười thả ga.
Tiến lại phía Hân và Linh thì thấy hai người đó một người nấu canh, còn người kia rán trứng.
_Quân, cậu nếm thử xem được chưa. Hân ngây thơ múc canh rồi đưa miệng ra thổi thổi cho đỡ nóng ở bên dưới thì lấy tay hứng.
_Ơ. Hi. Ngon lắm. Tôi cười đáp
_Thật hông á. Hân chu mỏ nói
_Ngon mừ.
_Eo ôi, nhìn nàng múc canh cho chàng kìa. Thằng Phương nói.
_Anh Quân à. Thằng Quang giả dọng con gái trêu.
_Gì zạ. Thằng Trung nói.
_Anh ăn xem hợp khẩu vị không ạ.
_Hây za, ngon lắm...haha. Hai thằng kia trêu tôi và Hân. Khỏi phải nói nhỏ mặt đỏ hây hây ra.
_King...coong...coong...
_Thôi, không đùa nữa. Ra ngoài mở cổng cho vợ đi Quân. Chị Oanh cười rồi quay qua nói với tôi.
_Vợ á... Lan Anh, Trang, Hân, Linh và tụi con trai ngoài thằng Trung thì mọi người ai cũng ngạc nhiên.
Tôi cũng không giải thích gì thêm mà đi ra mở cửa cho vị khách bên ngoài.
_Hì chị Hằng xinh. Tôi vừa nói vừa mở cửa cho chị.
_Nhóc...ơ. Sao em lại trở nên thế này. Ai đánh em như thế hả. Chị Hằng phóng xe máy nhanh vào rùi chạy lại gần tôi hỏi.
_Dạ em không sao đâu ạ. Em bị ngã xe ý mà. Tôi nói dối.
_Bị ngã mà như thế này hả. Mặt mũi thì bị bầm hết trơn.
_Dạ em không sao đâu.
Bước vào nhà thì Uyên cũng ra giúp cộng thêm chị Hằng tới giúp nữa nên việc nấu ăn nhanh hơn.
Tôi thì cũng không có việc gì làm nên lên phòng nằm.
Bước vàn phòng mình tôi lại nằm trên cái giường thân yêu. Tôi lại suy nghĩ về những việc trước mắt. Hai tay thì bị như thế này thì làm sao mà kiếm tiền được để gửi về nhà cho bé Cún đi học. Còn tiền Hân nợ thằng cha kia nữa, và 2triệu tôi mượn thằng Hòa nữa. Tôi khóc, từng giọt nước mắt của tôi lăn dài lên má. Có ai hiểu cho tôi không sự thiếu thốn, nghèo khổ và gánh nặng gia đình đè lên đôi vai tôi. Lớp 10 đối với con cái nhà người ta thường đi chơi lêu lổng nhìn lại mình thì...
Nhớ lại quá khứ năm lúc tôi 5 tuổi tôi vẫn nhớ như in.
*Quá khứ 13 năm trước.
Một buổi chiều trên con đường quê tôi. Tôi có một thằng bạn tên là Hiếu nó hơn tôi một tuổi nhưng tôi vẫn gọi nó là tao và mày.
_Ai mua kem 500đồng 2 cái, có dép ,đồ nhựa, đổi kem đê .Bóp,Bóp. Cô bán kem đi qua.
_Haha. Có cái chai ở dưới mương lại tao đổi kem thôi. Thằng Hiếu nó nhặt dưới mương lên.
_Ngu cái đó đéo đổi được đâu. Tôi nói.
_Ừ, thế thôi. Nó lại vứt xuống mương.
_Cô ơi. Đổi cho cháu que Kem.
_1 que cháu nhé.
_Vâng. Thế là tôi và nó mút chung que kem bằng đá.
Trở lại hiện tại.
_Xuống ăn cơm mày. Thằng Hòa đứng bên ngoài gọi tôi.
_Ờ đợi tao tí. Tôi vội chùi đi những giọt nước mắt đi. Rồi bước xuống cùng nó.
Bước xuống thì mọi người cũng dọn lên đầy đủ rồi.
_Quân sang ngồi với tớ nè. Uyên nhìn tôi.
_Thôi tớ ngồi đây cũng được. Tôi ngồi xuống cạnh thằng Hòa và Trung.
_Ông Trung xích ra, tui ngồi đây. Uyên nhí nhảnh chạy sang ngồi cạnh tôi.
_Hì
_Èo
_Nào. Chúng ta chúc mừng Quân về nhà và cũng chia buồn với thằng em. Anh Long nói.
_Nói lung tung. Chị Oanh véo tai anh Long làm anh la oai oái.
_Haha,hehe,hihi...
_Thôi, chúng ta bắt đầu nào. 123zô...23zô...
_Ăn đi nè, hả mồm ra. Uyên gắp cho tôi miếng thịt bò.
_Ừm cảm ơn hi.
_Nè chồng iu ăn đi nè. Chị Hằng gắp cho tôi miếng rau.
_Hi em cảm ơn.
Thế là bữa ăn hôm đó tôi được tẩm bổ nhưng món ngon....
2016-05-16 11:18:03
koaibang (koaibang01)


Bài:5148

Chap 83:
Một lúc sau thì cũng xong, bọn con trai cũng hăng hái giúp bọn con gái dọn dẹp bãi chiến trường.
Tôi thì không giúp gì được nên đành lủi thủi lên trên tầng tự kỉ.
Đang đứng thì thấy cái bóng người ở sau lưng. Tôi quay đầu lại thì thấy chị Oanh phía sau.
_Sao trông em suy tư vậy Quân.
_Dạ hi.
_Ở đây ai cũng thương em cả. Thế nên em đừng làm vậy nữa nha. Nhìn nè, như thương binh luôn á. Chị Oanh nói trêu tôi.
_Èooo.
_Thôi, chị xuống nhà đây. Em vào phòng nằm đi.
Tôi không trả lời chị, tôi hít một hơi thật sâu rồi vào phòng nằm ngủ một giấc cho thoải mái.
_Quân, quân cậu dậy đi.
_Ưm...ưm. Linh à. Tôi lấy tay dụi mắt.
_Cậu ra ngoài này với tớ đi. Linh ánh mắt buốn đưa tay ra.
_Ờ hè.
_Sao cậu lại dẫn tớ về phòng cậu làm gì? Tôi ngạc nhiên hỏi.
_Cạch. Cánh cửa phòng Linh được mở ra, bước vào trong đó tôi thấy một cô bé đang ngồi co ro trong góc tối. Cô bé ấy đôi mắt không có cảm xúc nhìn tôi.
_Hức, hức. Ba mẹ ơi, vì con chính là vì con nên ba mẹ mới chết. Con sẽ xuống gặp ba mẹ sớm thôi. Hihi. Con nhớ ba mẹ lắm. Cô bé đáng thương khóc rồi đột nhiên cười lớn.
_Ba mẹ đợi con tí nha. Cô bé ấy ngồi dậy rồi chạy lại soi gương, chỉnh sửa lại áo quần đầu tóc.
_Hihi. Ba mẹ thấy con đẹp không.
_Bụp...xoảng. Tiếng vỡ của tấm kính rơi xuống.
_KHÔNGGGGGGGG LINHHHHHHH. Tôi hét lớn lên rồi bật dậy khỏi giường. Từng giọt mồ hôi cộng với những giọt nước mắt tôi tuôn ra trên má. Tôi không biết giấc mơ vừa rồi là gì. Tôi vội mở cửa chạy xuống dưới nhà thì thấy Uyên, Hân, Lan Anh, Trang, Chị Hằng và Chị Oanh mà không thấy Linh đâu.
_Hân, Linh đâu rồi. Tôi thở dốc nói
_Cậu ấy lúc nãy lên trên tầng ý. Lâu rồi mà không thấy xuống. Hân nói.
_Ờ hì. Mà mấy thằng nghịch tử và anh Long đâu rồi. Tôi hỏi tiếp.
_À đi...
_Về nhà ngủ cả rồi. Nói thế chắc tụi đó ra Net. Chị Oanh ngắt lời Hân.
_Ờ thế thôi. Em lên phòng đây.
Tôi chạy nhanh lên tầng 3 nhìn đi nhìn lại cũng không thấy Linh ở đât. Rồi lại cố gắng chạy lên tầng 4. Mồ hôi chảy nhễ nhãi trên khuông mặt tôi. Tìm mỏi cả mắt cũng không thấy bóng dáng ấy. Tôi ngồi sụp xuống và thở.
Một lúc sau lấy lại sức tôi lại chạy lên tầng thượng.
Từng bước lên là từng nhịp thở mạnh của tôi song hành với nhau.
Bước lên phía trên, đập vào mắt tôi là một hình ảnh tuyệt đẹp có một không hai. Một cô gái mặc máy trắng cộng với làn da trắng tinh đang đứng nhìn xung quanh. Từng ngọn gió khẽ rung rinh tạo nên một bức tranh đẹp tuyệt hảo. Tôi bất thần đứng lặng trong vài giây, tôi công nhận một điều rằng. CÔ ẤY, RẤT ĐẸP VỚI VẺ XINH XẮN KHÁC NHỮNG CÔ GÁI...
_Linh. Tôi tiến lại gần nói
_Nhìn lén nha. Linh không quay lại mà khẽ vuốt tóc qua một bên.
_Ơ đâu. Tại tại mệt nên nghỉ ở đằng kia chứ. Nhìn đâu.
_Ừ. Linh vẫn nhìn xung quanh chứ không quay qua tôi.
_Cậu lên trên này làm gì thế? Tôi nói
_Hóng mát, nhìn xung quanh.
_Ừ.
Thế là hai đứa không nói gì nữa mà cứ đứng như thế.
_Cậu không giận tớ chứ. Sau một lúc thì Linh quay qua hỏi tôi.
_Không. Mà cũng có. Tôi thật thà đáp.
_Tớ xin lỗi, vì tớ không tin cậu. Lúc nghe cậu nói với Lan Anh ở trường học ý. Tớ tớ...
_Thôi không sao đâu, tớ bỏ qua rồi mà. Tôi mỉm cười.
_Ờm, haiz. Linh thở dài nói.
_Sao thế. Tôi quay qua hỏi.
_Không sao. Linh quay xuống luôn.
_Cậu sao thế. Tôi níu tay Linh lại.
_Không sao đâu. Tớ xuống nhà trước.
_À ừ. Tôi cũng không hiểu tại sao lại thế nữa............
2016-05-16 11:18:24
koaibang (koaibang01)


Bài:5148

Chap84:
_Linh. Tôi tò mò nên lúc hai đứa đi song song xuống cầu thang tôi liền hỏi.
_Gì?
_Cậu sao thế? Tớ làm gì sai hả.
_Sai nhiều lắm. Không kể hết được. Linh vẫn thế không nhìn sang tôi mà đáp.
_Để tớ suy nghĩ xem, tớ làm gì sai không đã... Thật là không có gì mà. Sau một lúc suy nghĩ tôi đáp.
_Ừ, cho là thế đi.
_Trả lời đi. Tôi chạy xuống trước rồi quay đầu chặn lại Linh lại. Tôi nhìn thẳng vào mắt Linh chờ câu trả lời.
_Đáng lẽ ra cậu không nên đến Hà Nội. Linh nói một câu nói làm tôi cứ đứng đờ ra thế mà không biết làm gì nữa. Tôi đã làm gì sai hay Linh đã hiểu lầm về tôi vì việc gì đó. Hai bán cầu não tôi hoạt động hết sức để tìm cách hóa giải câu nói ẩn ý của nhỏ vừa rồi nhưng không được.
_Cậu có biết : Nếu một cô gái đã đặt hết niềm tin của mình vào một thằng con trai. Nhưng người đó không biết mà lại quan tâm đến cô gái khác thì sẽ ra sao không? Linh dừng lại ở phía dưới cách tôi mấy bậc thang hướng lên tôi nói.
_Nếu thế thì thằng đó quá ngu rồi. Mà cậu đang nói đến đứa bạn thân cậu à. Để lúc nào tớ khỏi hẳn tớ gặp thằng đó tớ cho một trận. Tôi hí hửng hóa ra Linh như thế là vì đứa bạn thân nhưng điều tôi nghĩ lúc đó là quá sai lầm. T_T
_Thế cậu nên tự đánh vào cậu trước đi. Linh nhếch miệng nói.
_Sao tớ lại tự đánh tớ chứ.
_Vì người c....
_Quân , Linh hai người ở trên làm gì thế xuống đấy chơi đi? Lan Anh ở bên dưới gọi lớn lên phía hai đứa chúng tôi.
_Vì gì thế? Tôi bước xuống hỏi.
_Không có gì đâu.
Bước xuống thì thấy xung quanh tôi toàn girl mà không có thằng con trai nào.
_Eo. Sao tụi thằng Hòa đi đâu lâu về nhỉ. Tôi ngồi xuống ghế nói. Vì thực sự tôi vẫn rất ngại khi đứng trước con gái. Khi ở quê có được như vậy đâu nên tôi có phần không quen và giống như khi đứng gần là có biểu hiện đỏ mặt hay nói lung tung ngắc ngứ.
_Thôi mọi người ngồi đây tớ ra ngoài này nha. Tôi tính đứng dậy bước đi thì bị giữ lại bởi Trang và Hân.
_Ơ hai người làm gì thế? Tôi lùi người lại
_Hihi, hehe. Tụi tớ cùng hai chị đang chán. Mà không biết chơi trò gì hay là cậu làm thú vui cho bọn tớ nhé. Uyên nháy mắt rồi nhỏ ghé tai từng người một rồi mỉm cười một cách nham hiểm.
_Ck iu ơi, ngồi im nhé. Chị Hằng mỉm cười rồi từ từ mở trong túi xách ra nào là son môi, phấn.... Nói chung là đồ trang điểm của con gái.
_Chắc sẽ vui lắm đây. Lan Anh cũng cười.
_Mấy cậu chị tính làm gì thế. Tớ không đùa đâu nha. Tôi nép vào một góc để thủ thân trước.
_Giờ ngồi im nhé. Linh nói
_Linh, cậu trả thù tớ à. Tôi nhăn mặt đáp.
_Thôi, không nói nhiều nữa làm việc thôi. Chị Oanh lên tiếng.
_Hân em giữ tay Quân lại. Việc trang điểm để bọn tớ lo. Trang nói.
*Việc làm nhục bắt đầu:
_Uyên Trang đảm nhiệm việc tô son điểm phấn nhé. Linh thì ra sau kia lấy vòng giun bối tóc đuôi gà, còn con tó Oanh thì dọa tinh thần thui nhé. Chị Hằng sắp xếp việc làm từng người.
_Còn mày làm gì? Chị Oanh hỏi.
_Tí tao làm nhiếp ảnh gia, haha.
_Linh cậu trả thù đau tớ kia, please làm ơn thả tớ ra.
_Haha, tô mũi cho Quân màu trùng màu son luôn.
_Mối thù này ta sẽ nhớ. Mi mi và mi. Cứ đợi đấy.nhất là Uyên, mi nhớ đấy. Thù này không trả ta thề ta không là Quân.Tôi nói.
_Nói nhìu. Giải quyết nhanh đi mọi người.
Sau một lúc tôi cũng bị làm nhục cả thể xác lẫn tình thần.
Vẫn khồng dừng lại ở đó tôi bị đưa ra làm vật để chụp ảnh. Từng người từng người một làm đủ kiểu cười, chu mỏ, sociu... Xong rồi thì tôi được Hân đưa vào rửa mặt.
_Hơhơ, nhìn cậu buồn cười quá. Hân che miệng cười.
_Trông cũng buồn cười thật. Tôi bực thì cũng bực nhưng khi nhìn vào gương cũng thấy buồn cười lắm.
_Hihi.
_Tớ mà khỏi thì liệu hồn nhé Hân.
_Èo, tớ đợi.
Một lúc sau thì cũng xong vừa bước ra khỏi thì thấy tụi thằng Hoà , Anh Long cũng vừa về........
2016-05-16 11:19:10
koaibang (koaibang01)


Bài:5148

Chap85:
Tôi bước ra phía ngoài thì thấy tụi thằng Hòa về. Nhìn lại thằng Trung và Quang Béo thì có mấy vết bầm ở trên mặt. Tôi nhớ lúc nãy Hân tính nói gì đó nhưng bị chị Oanh chặn lại và lí do là đây. Anh Long và mấy thằng bạn đi đánh mấy thằng đánh tôi.
_Haha, tụi nó nằm viện khá lâu. Thằng Quang cười
_Công bằng rồi nhé. Xem mấy thằng chó đó còn to mồm nữa không? Thằng Phong nói tiếp.
Tôi bất thấn không biết nói gì? Từng giọt nước mắt lại rơi ra. Có phải tôi quá yếu đuối không, hay là tôi phải cảm ơn ông trời đã cho tôi gặp được những người bạn thân như anh em ruột thịt trong nhà.
Lúc ở dưới quê , đôi lúc tôi cũng bị bọn khác đánh nhưng chưa hề có một thằng nào ra cản hay giúp đỡ mà tụi nó còn hùa vào nhau mà hò mà hét. Đôi lúc tức quá cũng phải dùng võ mà đánh lại nhưng tôi cũng nhận được những lời khuyên của mẹ tôi : Nếu ai đánh con thì con cứ chạy đi chứ đừng đánh lại họ. Đánh đi đánh lại cũng không ai hơn ai đâu thế nên hãy học hai chữ thôi. Hai chữ này sau này con lớn lên ra ngoài xã hội rất có ích đấy "NHẪN NHỊN".
Tôi không nói gì mà bật khóc luôn, tôi khóc vì cạnh tôi có những người bạn tốt như vậy.
Một lúc sau:
_Haha, lúc nãy đánh sướng tay, đã thiệt. Thằng Hòa cười nói.
_Mày thì ngon rồi, có võ mà. Tụi tao cứ nhảy vào mà múc phê hơn. Thằng Khánh thêm vào.
_Mấy thằng bay phải học hỏi anh nhiều. Cái thằng tóc trọc trọc đấy anh cho nốc ao phát lật. Haha. Lần sau có gì al tiếp. Chứ tao hơi bị khoái mấy vụ đánh nhau này. Thằng Phương nói.
_Thế tụi nó sao rồi. Tôi xen vào hỏi.
_Lúc nãy tụi anh đánh xong lấy điện thoại gọi cho người nhà nó đến hốt xác rồi. Công nhận đánh sướng tay. Anh Long nói.
_Á đau. Uiza.
_Sướng này. Nhớ lúc đầu năm không nhờ nhóc Quân thì xem anh thế nào? Đó là mấy thằng kia đáng đánh chứ đánh lung tung. Anh coi chừng đó. Chị Oanh bên cạnh véo vào hông ảnh.
_Vâng. Tuân lệnh bà xã.
_Hahahahaha.
Ngồi được một lúc thì mấy đứa bạn cũng giải tán cả rồi. Chỉ còn tôi, Hòa, Uyên nữa.
_Quân.
_Gì hở? Tôi quay sang Uyên.
_Cậu thích Linh à? Uyên bặm môi hỏi, làm tôi không biết phải trả lời thế nào. Nói thích thì cũng không đúng lắm, mà không thích cũng chẳng phải.
_Sao cậu hỏi vậy? Tôi hỏi lại.
_Cậu trả lời đi, tớ với Linh cậu thích ai hơn? Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi tiếp.
_Mỗi người có một nét đẹp khác nhau. Cậu thì nhí nhảnh, yêu đời. Linh thì lạnh lùng, đáng yêu. Thế nên ai tớ cũng cũng... Tôi nói đến đó thì cà lăm luôn.
_Cũng gì?
_Cũng không dám mơ tới đâu. Tôi nói
_Nếu có một đứa con gái thích cậu lâu rồi mà chưa nói với cậu. Nếu một ngày cô ấy ra thì cậu như thế nào? Uyên nói.
_Cậu cứ đùa, có TÓ nó mới thích tớ. Tôi đáp luôn.
_Này thì tó, tó này. Uyên nhăn mặt rồi dùng tuyệt chiêu Véo Thần Chưởng.
_Tớ nói gì sai đâu mà véo tớ, hic. Tôi vì tay bị băng bó nên không xoa được nên cũng hơi đau.
_Thế cậu vừa nói ai Tó đấy? Uyên hai tay chống hông ngước mặt nhìn tôi vẻ bất cần.
_Ờ thì cậu hỏi đứa nào thích tớ thì tớ đáp có Tó nó mới thích tớ mà. Tôi đáp.
_Ừ ha, để xem sau này cậu sẽ phải thích con tó cho xem, hứ. Tớ đi tắm. Uyên nói mà tôi không hiểu luôn.
_Có điên tớ mới yêu con Tó. Tôi lẩm nhẩm trong miệng rồi lắc đầu ra ngồi xem Tivi.
_Cậu Là Thằng Ngố Nhất Tớ Từng Gặp, Để Rồi Xem. Uyên cười cười rồi chạy vút lên phòng.
Ngồi xem phim một lúc, quay lên nhìn đồng hồ thì cũng 17h25 rồi. Chắc pé Sún sắp về rồi. Không biết lúc gặp tôi thế này nhỏ sẽ khóc hay cười đây.
_Kingcoong....
Tôi bước ra mở cửa thì thấy pé Sún đang ngồi trên xe máy.
_Sún.
_Ơ, anh Quân. Sún dựng xe xuống chạy xuống ôm tôi luôn.
_Anh , ai làm anh ra thế này. Tại sao hai ngày rồi anh không về. Anh có biết mọi người lo lắng cho anh lắm không. Huhu. Nhìn này trông không gặp có hai bữa mà mặt xanh sao xơ xác thế này hả. Sún vừa nói vừa mếu.
_Anh không sao mà, anh về cho bé tẩm bổ này. Tôi trêu nhỏ.
_Ok anh về đây đừng đi đâu nữa nhé. Anh vào nhà trước đi để em dắt xe vào. Tí vào em tra khảo sau. Pé Sún quệt nước mắt nói.
_Èooo.
Bước vào nhà, tôi được bé Sún tra khảo như tù nhân. Sau một lúc tôi cũng được tha bổngggggggggg...
2016-05-16 11:20:16
koaibang (koaibang01)


Bài:5148

Chap86:
Buổi tối ngày hôm đó tôi được Sún và Uyên thay nhau tẩm bổ. Nói tẩm bổ chứ tôi kén ăn lắm. Không bao giờ đụng vào thĩt mỡ, thịt lợn, chỉ ăn có chút thịt bò và thịt gà chả thôi. Có một tí mỡ là tôi không đụng. Có nhiều người nói Con Nhà Lính Tính Nhà Quan. Cái đó không phải vì lúc nhỏ tôi được mẹ cho ăn muối súp với cơm, đôi lúc lại nước mắm với cơm. Chứ ít khi mới được ăn thịt và từ đó định nghĩa từ thịt với tôi chưa có bao giờ.
_Hòa tí lên tao nhờ tí. Tôi nói.
_Sao mày? Nó ngồi xem tivi rồi quay qua đáp còn bé Sún và Uyên đang dọm mâm cơm xuống.
_Tí lên lau người tao cái. Tay như thế này tao chịu. Tôi nói nhỏ.
_CÁI GÌ??? KÚT KÚT KÚT. Tao đéo gay. Thằng Hòa trợn mắt lắc đầu.
_Èooo. Đi đi anh Hòa đẹp trai. Không lẽ anh để em thơm như thế này mai đi học. Tôi lại gần năn nỉ.
_Đéo mày nhờ Uyên đi.
_Mày bị điên à? Uyên là con gái mà. Tôi đáp.
_Cái gì cần nhờ tớ vậy. Uyên vẩy vẩy tay để khô nước.
_À thì k.h.ô.n.g c.ó....
_Thằng này nhờ Hòa lên lau người giùm nó. Thằng Hòa thản nhiên nói.
_Aaaa thằng tó mày đứng lại cho tao. Thằng Hòa la thất thanh khi bị tôi cho một cái vung tay ở vai. Vì tay được bó bột nên rất cứng. Nên đánh rất đau.
_Thôi, để tớ lên giúp cho. Uyên mỉm cười e thẹn.
Tôi thì lúc đó vút lên phòng và khóa cửa lại rồi.
Một lúc sau tôi ghé tai vào cửa thì nghe tiếng bước chân đi lên.
_Cốc cốc... Tiếng bước chân ngày càng gần.
_Haha, xin lỗi nha thằng em. Ai bảo mày nói ngu. Người ta là con gái mà mày nói vậy thì tao còn mặt mũi nào nữa. Tôi nói.
_Cốc cốc.
_Mở cửa ra , tớ nè. Uyên bên ngoài nói.
_Uyên hả, tớ đang rửa đây rồi , gần xong rồi. Tôi bên trong nói dối vào bên trong WC xối nước lên đầu cho tóc ướt để Uyên nghĩ tôi lau người rồi. Tiếp đến thay áo. Tôi vội chạy lại tủ quần áo để kiếm thay áo. Kiếm thì kiếm xong rồi nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là Làm Sao Thay Áo Bây Giờ.
_Mở cửa nhanh lên.
_Đợi tí, tở mở liền này. Tôi vội chạy ra mở cho Uyên vào.
_Cậu tắm rồi hả. Uyên nhìn đi nhìn lại tôi nói.
_À à ừ. Tôi ngắc ngứ đáp.
_Sao áo quần cậu chưa thay. Tính ở dơ hả. Uyên trêu tôi.
_Èooo. Tại vì ...
_Nào để yên để tớ tháo tay ra để thay áo nào. Uyên nhẹ nhàng nói.
_À ừ... Tôi gật đầu đáp rồi từ từ đưa tay lên.
_Èo. Cảm ơn ha. Rồi được rồi, cậu ngồi đây để tớ vào tự lau nà. Tôi nói.
_Đi vào đây, tay như thế thì lau gì? Uyên kéo tôi vào trong và lau người giúp. Tôi cảm nhận được sự ngại ngùng không hề nhẹ của hai đứa. Nói về tôi thì cũng đỏ mặt lúc đó rồi.
_Ok, xong rồi. Uyên nhìn sang phía khác nói.
_À ừ , cảm ơn. Nhưng chưa xong, còn cái này nữa. Tôi chỉ tay xuống cái quần jean đang mặc lúc sáng tới giờ, vừa nói xong thì Uyên nhìn tôi với ánh mắt không thể nói gì nữa.
_Phần còn lại thì tùy cậu xử lí. Uyên đỏ mặt rồi ra bên ngoài ngồi.
_HÒAAAAAAAA. Tiếng kêu với tần số 5000hz/h của tôi.
_Có tao đây. Thằng Hòa nó thò lò ngoài cửa phòng tôi tự bao giờ nó bước vào.
_Thay quần cho tao. Tôi nói nhỏ.
_Thế từ giờ đến lúc mày khỏi tao đảm nhiệm công việc thay quần cho mày à? Thằng Hòa ngây thơ nói.
_Haha, mày giúp tao cởi quần này ra phát, nó bó quá. Tôi đáp.
_Ừ rồi, mày tự làm đi. Mà sao mày không nhờ Uyên giúp cho. Nó trêu tôi.
_Biến. Tôi đáp nó ra bên ngoài và khóa cửa lại.
Sau một lúc thì cũng xong, tôi mặc vội quần vào và bước ra ngoài.
_Xong rồi à, sạch sẽ chưa đây. Uyên ngồi trên giường vuốt vuốt cằm rồi troll tôi.
_Èo. Giúp tớ mặc áo vào cái.
_Nè.
_Cảm ơn nhé.
Được một lúc thì tôi cũng buồn ngủ vì tay thì đau không biết làm gì cả.
_Hờizz oáp oáp...
_Cậu muốn ngủ rồi hả. Uyền ngồi nghịch điện thoại thấy thế tôi cũng lại xem nhỏ đang chơi gì thì thấy đăng ảnh lúc chiều lên Facebook. Tôi đọc vài comment thì thấy mấy anh chàng bình luận thế này:
_Thằng kia bêđê hả Uyên.
_Em chụp với nó là một sự mất mát không hề nhẹ....
Thấy tôi đang lén đọc thì nhỏ vội thoát ra bên ngoài và tôi thấy hình nền nhỏ lưu là ảnh tôi bị làm nhục và Uyên đang chu mỏ nhắm tịt mắt và phồng má.
_Đẹp không nè. Uyên đưa hình đó ra trước mặt tôi.
_Xi. Thôi tớ muốn ngủ oài...oáp...oáp.
_Thế cậu ngủ ngon nhé. Tớ về phòng đây.
_Ừ cậu ngủ ngon...
Tôi thả mình lên chiếc giường êm ái và sẵn sàng chuẩn bị cho một ngày mai tốt lành, mới mẻ.....
2016-05-16 11:21:14
koaibang (koaibang01)


Bài:5148

Chap87: Một ngày mới lại bắt đầu. Tôi lờ mờ tỉnh dậy vì thấy hơi nhói ở tay. Bước ra bên ngoài ban công thì bầu trời vẫn bao phủ một màu đen. Tôi nhìn về đó có phải cuộc sống mình cũng bao trùm một màu đen thế không. Tôi từng bước xuống dưới nhà và lò mò tìm cái chìa khóa để mở cửa. Vì bây giờ cũng tầm 4h35 rồi nếu ngủ nướng cũng không được. Vì tôi có một thói quen rất ít khi nướng mà đã nướng thì có lẽ phải cháy nhà. Đang loay hoay thì bỗng có một cơn gió thổi mạnh vào khiến tôi cảm thấy lạnh lạnh.
_Vùùù...
_Ai ai thế? Tôi bật người quay lại thì thấy sau lưng mình có một con ma. Tóc thì rối xù che mất cả khuôn mặt. Nhìn xuống phía dưới thì Ôi. Nó dám ăn trộm dép của ai đấy.
_Ai ai. Tôi run run nép thẳng vào cửa mà hình như con ma đó nó không nghe thấy lời tôi nói thì phải, nó vẫn cứ tiến gần tới phía tôi. _Oáp...oáp...Quân hả...oáp...sao cậu ngồi dưới đất thế? Con ma ấy lấy tay che miệng lại ngáp, tôi suy nghĩ trong đầu chả lẽ mã biết nói, nhung khi nghe thấy tiếng nói đó thì tôi nhận ra đó là ai òy. _Uyên, Uyên hả. Tớ tớ làm rơi chìa khóa. Tôi giả vờ nói.
_Ờ. Oáp...oáp.
_Cậu muốn ngủ thì vào nhà ngủ đi. Tôi quay qua hỏi nhỏ.
_Thôi. Giờ này ngủ nhỉ nữa. Uyên híp mắt sociu.
_Thế chúng mình đi tập thể dục tí rồi về ha. Tôi và nhỏ song song hết dãy đường thủ đô. Có nhiều chỗ tôi không biết thì Uyên đều trả lời giùm. _Uyên ở chỗ đó là chỗ nào? Tôi quay sang chỉ phía bên kìa đường.
_À đường Lý Tự Trọng ý. Uyên lướt lướt với chiếc điện thoại cảm ứng rồi hướng mắt về phía tôi chỉ.
_Có vẻ cậu có nhiều anh nhắn tin nhở. Tôi mỉm cười nói.
_Có đâu. Tớ xem ảnh mà. Uyên phồng má đưa điện thoại lên cho tôi xem là cái hình tôi đang ngủ bị tô lên mặt và mũi màu đỏ như thằng hề và một bên là Uyên đang nháy mắt. Hai ảnh đó được ghép liền nhau. _Lúc đó cậu cũng chụp á hả. Tôi quay qua hỏi.
_Ờ hihi. Tớ có thể ngồi trong phòng một mình chụp ảnh mà không biết chán đấy. Uyên nhe răng cười.
_Uầy. Tôi nói rồi nhìn qua Uyên. Nhỏ mặc nguyên bộ đồ ngủ hình Đôrêmon màu hồng. Nói về nhỏ thì sở hữu một thân hình phải nói là đẹp. Tôi ngây thơ nhìn Uyên mà không biết ánh mắt của nhỏ đang khó hiểu nhìn tôi. _Cậu nhìn gì đấy? Uyên lấy ngón tay trỏ đưa lên cằm rồi từ từ đi vòng tròn nhìn tôi không chớp mắt.
_Tớ tớ có nhìn gì đâu? Tôi lắp bắp đáp.
_Rõ là có nhé.
_Thôi, không nói nữa về nhà thôi. Tôi tránh ánh mắt của Uyên rồi bước đi. _Xùy. Đứng lại đợi tớ với nào. Uyên lạch bạch chạy theo phía sau.
_Haha, nhìn giống vịt bầu quá cơ.
_Này thì vịt bầu, vịt trời. Mỗi câu nói là tôi lại nhận được véo của Uyên xinh gái dành tặng cho tôi. Bước về nhà sau một lúc đi dạo thì cũng thấy tinh thần thoải mái hơn.
Sau một lúc nấu ăn thì 4 đứa chúng tôi lại ngồi vào bàn ăn và thưởng thức một buổi sáng đầy tuyệt vời. _Hòa chở tao nhé. Tôi nói với nó.
_Sao mày không ngồi xe Uyên đi. Nó đáp.
_Mày muốn tao què thêm chân nữa à. Tôi nói.
_Mày nói cũng đúng. Thế là hai thằng phóng đến trường trong mọi ánh mắt ngưỡng mộ dành cho một thằng với 2 tay băng bó không ai khác chính là tôi. Phóng tới trường thì cũng có nhiều học sinh tới rồi. Tôi và thằng Hòa 2 thằng cùng sánh bước đi. Vẫn như thế mọi ánh mắt trong trường cũng đổ dồn vào tôi. Nhìn tôi lúc đó y như người nổi tiếng mà bị băng bó tay ý. Bước trên dãy hành lang lớp học. Đang đi thì thấy Ngọc đang đi lên luôn, thế là 2 đứa đi chung luôn. _Tay cậu đỡ hơn rồi chứ.
_Ờ, hi. Có đỡ nhưng được cái bất tiện lắm.
_Hihi, chịu khó đi. Cho cậu nè. Ngọc rút ra trong túi một cây kẹo mút.
_Nào, đưa đây tớ bóc cho. Nếu không thì cậu chỉ nhìn mà không được ăn đó. Ngọc troll tôi.
_Èooooo. Tôi trề môi đáp.
_Nè.
_Cái gì?
_Hả mồm ra. Ngọc nói.
_À ừ tớ cảm ơn, hì.
_Không có gì vào lớp thôi. Bước vào lớp thì cũng mới có ít đứa tới. Thấy tôi vào thì cũng lại hỏi thăm và có nhiều đứa cũng tò mò vì sao tôi lại bị như thế? Tôi cũng trả lời qua loa là ngã xe.......... TOBECONTINUE...
2016-05-16 11:21:55
koaibang (koaibang01)


Bài:5148

Chap88:Ngồi được một lúc sau thì nhiều đứa cũng đến rồi.
_Hi Quân. Hân bước vào rồi khẽ mỉm cười nhìn tôi.
_Hi.
_Sao đến sớm vậy, mà kẹo đâu cho tớ xin cái. Hân nhí nhảnh nghiêng đầu hỏi tôi.
_Kẹo này Ngọc cho tớ. Tôi rút cái kẹo mút tròn tròn ra rồi nói.
_Thế có cho hay là không đây. Hân nhíu mày khó chịu rồi xòe tay ra.
_Ờ thì có. Tôi suy nghĩ, bây giờ tiền trong túi thì không có. Mà xuống xin Ngọc lại không được._1phút đếm ngược. Hân khẽ mỉm cười rồi chống cằm nhìn tôi.
_Èooooo. Tôi trề môi đáp và thầm nghĩ Hân hôm nay sao mà giống Uyên thế vậy chứ.
_Nè. Tôi thản nhiên đưa kẹo mút của tôi cho Hân. _Hì cảm ơn. Nhỏ đưa tay ra nhận lấy và cười híp mắt ăn ngon lành.
_Ớ, cậu không sợ bẩn hả. Tôi dõi mắt nhìn.
_Bẩn gì?
_Vì tớ ăn rồi mà cậu còn ăn.
_Không. Kẹo Ngọt như thế này đương nhiên tớ phải ăn rồi.
_Èo.
_Giờ tớ không ăn nữa, tớ trả nè. Hân nói làm tôi ngạc nhiên.
_Thế giờ sao. Lấy hay không lấy đây. Nhỏ nhìn với ánh mắt thách thức.
_Ờ thì... Tôi đang tính lấy tay đón lấy thì...
_Cho cậu nè Quân. Ngọc đưa cho tôi một cái nữa.
_Ờ, hi. Cảm ơn nha. Tôi nhận lấy cái kẹo từtay Ngọc và nhìn sang Hân thế là tôi đón nhận cả 2 cái luôn.
_Ê, Vứt tao cái mày. Thằng Hòa phóng vào lớp rồi thấy tôi cầm kẹo nó xin ngay.
_Nè. Tôi đang tính đưa cho thằng Hòa thì gặp phải 2 phù thủy đứng bên cạnh.
_CÁI NÀO. Đồng thanh.
_Hòa mày, mày lấy cái nào? Tôi hỏi nó.
_Cái này có vẻ to hơn đấy. Thằng Hòa chỉ vào cái kẹo mút của Ngọc.
_Tao xin nhé thằng em. Thằng Hòa lấy rồi vô tư lấy mà ngậm ngon lành. Còn Ngọc thì đi ra hành lang đứng luôn.Vài phút sau thì tụi con gái và 2 thằng mặt khỉ Trung và Khánh cũng tới.
_Thằng tó, kẹo mút anh đâu mà ăn một mình thế. Chia cho bạn bè đi. Giờ tới lượt thằng Khánh nói.
_Tao chán ăn rồi, mày ăn không. Nè cầm đi. Tôi nói.
_Thôi. Tao đéo cần.Tụi bạn cất cặp sách rồi cũng tụ tập lại bàntôi mà chém gió.
_Quân, tao hỏi nè. Con nhỏ mà mày làm gia sư ý. Nó xinh không? Thằng Khánh ngồixuống cạnh tôi nói.
_Mày lại muốn làm gì? Nó mới lên lớp9 thôi cha. Tôi đáp.
_Nó tên gì? Xinh không? Nhà ở đâu? Học trường nào? Ba mẹ làm nghề gì?
_ghé tai đây tao nói cho. Tôi nói rồi thằng Khánh cũng làm theo nó ghé lại thật.
_2 chai Sting dâu. Tôi nói từ từ.
_Đậu má, anh em thế đấy. Vì mày mà tao bị đánh giờ có đưa không? Thằng Khánh hùng hổ nói.
_Nể tình mày, tao nói: nhỏ tên Phương, vòng 2 to hơn vòng 3, vòng 3 khá hơn vòng 1. Và đương nhiên vòng 1 nhỏ hơn 2 vòng kia.
_Để dành cho mày đấy.
_Mày Sẽ Phải Hối Hận Khi Thấy Phương, haha. Tôi cười đểu.Ngồi một lúc thì thấy Linh bước ra ngoài. Nhìn Linh hôm nay rất khác với mọi ngày, từ khi đến lớp nhỏ chưa nói một câu gì? Tôi nhìn qua rồi cũng mặc kệ, có phải ở thời điểm lúc đó tôi quá vô tâm. T_T.Ngồi một tí thì cũng vào học. Từng đứa từng đứa một ùa vào. Và Linh là người vàocuối cùng, tôi nhìn vào khuôn mặt linh thì thấy nó hơi nhợt nhạt.Tiết 1 là tiết Văn.
_Tay em bị sao vậy. Cô giáo hỏi tôi.
_Dạ nó bị xe tông đấy cô. Một thằng trong lớp nói.
_Dạ không phải đâu cô bạn ý bị ngã. Vài đứa con gái trong lớp nói.
_Lần sau nhớ đi đứng cẩn thận nha em. Cônói.
_Dạ vâng. Tôi đáp.
_Thôi chúng ta bắt đầu bài học nhé.45phút trôi qua nhanh chóng, có đôi lần tôi quay xuống nhìn Linh. Nhỏ nhìn lên bảng nhưng tâm trí thì ở đâu đâu. Tôi không biết Linh bị gì nhưng chắc chắn, Linh đang cố giấu cái gì đó.Giờ ra chơi, tôi bước xuống chỗ Ngọc để xin lỗi vụ kẹo mút lúc nãy.
_Ê Ngọc. Lúc nãy tớ xin lỗi nha.
_Không cần.
_Ớ, lúc nào tớ đền cho.
_Không cần mờ. Ngọc khó chịu nói, thấy thế tôi cũng bước lên luôn.Tôi quay đi thì không thấy mấy đứa con gái đâu còn lại thằng Khánh. Thằng Hòa vớithằng Trung , Phong đi theo tụi con gái, chắc là xuống căntin rồi.
_Ê cu, mua anh 2 chai sting. Anh đưa info cho. Tôi nháy mắt với thằng Khánh.
_Để tao xem mặt trước, không lại như thị nở mất 2 chai Sting của tao à. Nó nghênh mặt nói.
_Không tin thì hỏi Uyên, Hân hoặc Linh ấy.
_Ok, tí tao hỏi.Mấy phút ra chơi trôi qua nhanh chóng, vàtiết 2 lại bắt đầu........
2016-05-16 11:22:42