Mình là K54 nhưng bây giờ mới chuẩn bị học năm thứ 4 thôi, do mình bảo lưu kết quả 1 năm để sinh con. Và nó - thằng bạn thân từ năm lớp 11 , bây giờ là thằng chồng mình, à đứa con là con của 2 đứa nhé, chứ nó không phải đổ vỏ đâu. 2 đứa bắt đầu chơi với nhau từ năm lớp 11, nó hơn mình 1 tuổi, nhưng trước nó ham đá bóng nên bị gãy chân, đúng đợt thi học kì năm nó học lớp 11 nên bố mẹ bảo lưu kết quả học tập 1 năm cho nó luôn. Vậy là nó đã học 2 lần lớp 11, nên mình với nó mới biết nhau. Được cái nó học giỏi mấy toán với lí nên mình hay hỏi bài nó, lâu dần thành bạn thân, tính bựa như nhau nên mới thân được. Cứ thế thi ĐH mình đỗ Neu, nó thì đỗ BK (học CNTT, siêu phết). Lên đại học thì 2 đứa vẫn chơi với nhau, thỉnh thoảng đi uống nước, tâm sự này kia... Và đặc biệt những lúc mình thất tình hay nó cãi nhau với người yêu lại gọi nhau đi trà đá, đôi lúc là uống bia. Nói chung chuyện yêu đương của nhau hiểu rất rõ. Rồi 1 lần, chính xác là khi mình học giữa năm 2, bị thất tình (cái anh này mình yêu lâu rồi, cứ chia tay rồi quay lại lằng nhằng lắm) nên mình chán, gọi nó đi uống rượu. Vừa xinh hôm đó nó lại đang cãi nhau với người yêu nó chứ. Uống bao nhiêu thì không nhớ, chỉ biết là sáng hôm sau dậy thì "chuyện đã lỡ rồi" . Sau đó nó có nhắn tin xin lỗi mình này kia nhưng mình kệ, kiểu giận nó lắm ý, rồi buồn, sợ... lẫn lộn cả. Tháng ý thi cuối kì nên mọi chuyện cứ rối tung cả. Thi xong thì mình bắt đầu thấy những dấu hiệu đầu tiên, khó chịu, mệt mỏi, buồn nôn. Cầm que thử hiện 2 vạch trên tay (bạn mình mua đến cho) mà mình như sụp đổ. Hoang mang tột độ, nghĩ về tương lai, về bố mẹ, về đứa bé... Mình nằm khóc cả đêm hôm ấy, suy nghĩ nhiều người gầy hẳn đi. Sau mình quyết định nói với nó - thằng chồng đó. Bất ngờ chưa? Mình nhắn tin cho nó "Tao có em bé rồi". Nó : "Thật à?". Mình: "Ừ, giờ tao đang sợ quá .Và nó im luôn, không nhắn tin lại. Mình cũng không gọi, không nhắn tin thêm mà ngồi chửi thầm nó, tự thương cho sự kém hiểu biết của mình. Đến tối có tin nhắn của nó, nó nhắn ngắn gọn "Mai tao qua đón mày rồi đi". Rồi đi? Đi đâu? đi bỏ ư???? Ôi mình càng rối, mình nhắn tin hỏi nó nó cũng không thèm trả lời chứ. Mày có biết lúc đó tao sợ lắm không? Sáng mai điện thoại reo, mình mặc quần áo đi xuống nhà, 2 đứa nhìn nhau, nó quát "lên xe đi nhìn nhìn cái gì". Rồi 2 đứa đi thẳng về nhà mình (nhà ở quê ý). Ôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, vào nhà thì đã thấy bố mẹ nó ngồi nói chuyện với bố mẹ mình rồi. (Ảnh minh họa) Khỏi nói bố mẹ mình nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn rồi. Và thế là CƯỚI. Chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy nó, lấy nhau mà chẳng có tý tình cảm yêu đương gì ấy. May mà mẹ chồng lại quý mình lắm, chứ không kì thị hay ghét bỏ gì… Lấy nhau xong thì bố mẹ chồng lên Hà Nội thuê cho 2 đứa 1 cái chung cư mini nhỏ để nó tiện chăm mình hơn. Mà nó có chăm đâu, nó toàn đi chơi điện tử, với đi chơi với bạn bè, thỉnh thoảng là với bọn chị em gái kết nghĩa của nó…. Mấy tháng đầu mình bụng bầu đi học, đồ ăn mẹ chồng mang lên để tủ lạnh cho, tự nấu tự ăn, tự đi học. Quãng thời gian ấy mình sống khép kín lắm, chỉ có bạn bè ở cạnh, còn nó cứ đi đâu ấy, chẳng ở nhà với mình đâu. Nhưng mỗi lúc mẹ chồng hay mẹ đẻ gọi điện lên hỏi thăm mình toàn phải nói dối là nó đi học, đi abc, đi xyz để phụ huynh đỡ lo thôi. Tức lắm mà không làm gì được ấy. Vì thật sự là giữa 2 đứa chỉ có tình bạn thôi. Dần dần mình thoải mái hơn, cũng ra ngoài xem phim, đi chơi với bạn thân. Lúc ấy bầu được 4 tháng gì đó. Nó với mình thì vẫn đối xử với nhau như bạn bè ý, vẫn xưng mày tao, nó ham chơi nhưng cũng biết điều phết. Đi ra ngoài thì vẫn nhắn tin bảo mình “tao đi ra chỗ này chút”, về thì lại hỏi “ăn gì không tao mua cho” . Nằm ngủ thì vẫn nằm chung giường, mình ngủ thì hay có thói ôm ôm nên chỉ ôm nhau thôi chứ không làm gì. Nhiều lúc nằm với nhau mà nó cứ nhắn tin với gái. Mình mới hỏi nó “Sao mày lại cưới tao? Có yêu nhau đâu”. Nó thản nhiên: “Có thì cưới thôi, tao có phải thằng hèn đâu, thế không yêu sao mày còn đồng ý làm gì?”. Mình: “À thì tao không
2016-07-07 16:36:43