*Ngoại truyện* Linh tự bút ngày 27-9-2015.
Tối hôm qua tức 14 tháng 8 âm lịch. Tôi ngồi chơi LoL ở ban công nhà. Nhìn xuống dưới đường thì thấy những sinh viên đang đi trên đường đi học về những cô ,anh ,gì,chú ,bác đang tiến bước trên con đường đó đặc biệt nhất là những cặp tình nhân chở nhau đi dạo phố , nắm tay nhau đi chơi... Tôi thoạt nhìn rồi tự an ủi cho bản thân là chơi game tí rồi gọi Hân đi chơi. Vì chỉ có Hân là chưa có gấu còn Trang ,Lan Anh,chị Oanh, chị Hằng đều được người đưa đi rồi.
Có đôi lúc tôi suy nghĩ rằng : Tại sao hắn ta lại muốn đi làm ở trong Sài Gòn chứ. Hay là muốn bỏ rơi tôi một mình ở đây. Đôi lúc buồn lắm chứ , đôi lúc tủi lắm chứ. Ước gì tôi có 1 điều ước tôi sẽ ước :"Hắn sẽ về cùng tôi vào ngày mai" hờmm. Nhưng đó chỉ nói mà thôi.
3ngày trước tôi có gọi cho hắn qua Zalô vì hai đứa lúc nào cũng gọi , chat qua zalô.
_Anh mai về trung thu cùng em được không? Tôi tựa cằm nhìn vào máy tính vẻ mặt buồn thiu.
_Chắc không được bé Linh à ! Anh... Không để hắn nói hết câu, tôi vội tắt và vội đắp chăn hết kín mặt và khóc.
"Hắn không thương tôi nữa à"
"Hắn có biết rằng tôi nhớ hắn lắm không"
"Hay là Hắn có người khác rồi" Tôi tự suy nghĩ và tự cười và lắc đầu rồi nằm ôm con gấu bông to bằng người mà hắn tặng và ngủ đến sáng mai.
Ngày 27-9-2015...
Thế là đến trung thu ồi, tôi vươn vai và nhíu mắt tỉnh dậy.
_Ơ, cốp... Ui za, đau... tôi lờ mờ tỉnh dậy.
Hơ, tôi đang mơ thì phải . Người đang ngồi trước mặt tôi là hắn, hắn đang mỉm cười nhẹ giống như chào ngày mới và má đỏ như đang lén lút làm gì vậy.
Tôi bỡ ngỡ vội véo tay mình phát xem có phải là đang mơ không? Nhưng không phải người trước mắt tôi là Hắn, chính hắn và là người tôi yêu, thương , hận, ghét nhất.
_Không phải mơ đâu bé con. con gái con đứa ngủ dậy cái tật không chừa được,hì. Hắn nói và vẻ mặt gian gian.
_Ờhm. Tôi thở dài và làm mặt giận. Tôi giận hắn lâu giờ, tôi muốn đè hắn ra và đấm thật mạnh cho hắn sống không bằng chết.
_Sao thế tiểu thư !!! Hắn nhìn xuống và hấp háy mắt vẻ ngạc nhiên.
_im lặng.
_Anh về không vui à hay là anh đi nha. Hắn quay bước tính đi ra và mọi bực bội trong tôi trỗi dậy.
_ANH ĐI THÌ ĐI LUÔN ĐI, ANH CÓ BIẾT LÂU GIỜ TÔI NHỚ ANH THẾ NÀO KHÔNG ! Huhu, NHÌN NGƯỜI TA CÓ CẶP CÓ ĐÔI CÒN MÌNH THÌ KHÔNG CÓ AI. MỖI LÚC TÔI BUỒN TÔI CẦN MỘT BỜ VAI NHƯNG KHÔNG CÓ AI CHO TÔI TỰA.HUHU. EM NHỚ ANH, HUHU. Tôi nói và đấm rồi ôm chặt lấy tấm lưng đó. Nước mắt tôi làm ướt một khoảng rộng trên áo hắn.
_Anh xin lỗi, anh cũng yêu em nhiều lắm. Nào ngoan đi, giờ anh không đi trong Sài Gòn nữa và ở lại Hà Nội. Ở lại với vợ anh, được chứ. Hắn nói rồi trao cho tôi nụ hôn trên trán và ôm tôi vào lòng. Tôi cảm nhận được hơi ấm của anh và tôi muốn giữ anh mãi những giây phút này. Và tôi muốn hét lên cho cả thế giới này biết rằng:
*EM YÊU ANH, NGỐ ƠI , ^^!!
2016-05-16 20:48:24