Chap 92:
Sau một lúc thì cũng giải tán ai về nhà nấy. Trên đường về thì thằng Hòa chở tôi. Còn Uyên chở nhỏ Hân. Vì nhà Hân cũng cùng đường về luôn.
_Uyên, mặt cậu sao thế ? Hai bên đi song song với nhau nên tôi vừa quay sang thì thấy khuôn mặt đó.
_Sao đâu, mặt tớ vẫn vậy mà. Uyên quay sang thản nhiên đáp.
_Ờhm, hi. Hân ngoại thế nào rồi, vẫn khỏe chứ và còn chuyện thằng cha kia nữa sao rồi !
_Bà cũng bình thường và còn chuyện kia cũng như thế ! Hân cười gượng rồi quay mặt sang bên kia.
Tôi cũng biết mà im lặng rồi lặng lẽ nhìn hai người con gái đi bên cạnh mình.
Sau này tôi nghĩ có phải ông trời đã quá ưu ái cho tôi khi được gặp những người bạn , người yêu như thế hay không.
Cảm xúc tâm trạng của một thằng con trai ở quê mới lên thành phố vừa bỡ ngỡ vừa tò mò. Họ không phải tò mò vì tiền hay vì cái gì khác mà họ tò mò vì cái tính cách con người trên đây mà thôi.
Bước vào nhà sau một buổi học mệt mỏi thì tôi lại lon ton đi về phòng mình và nằm. Bầu trời bên ngoài vẫn thế vẫn nắng chang chang như cái lò sưởi mùa hè.
Nằm một lúc thì thấy mồ hôi ra thế rồi lại tắm...
Vào bên trong tôi cố gắng chịu đau và lần đầu tiên trong lịch sử tôi tắm trong nhà mà mặc cả quần áo. Ngắm lại mình trong gương tôi thấy mình như một con người khác. Tắm một lúc cũng xong tôi lò dò bước ra phòng với bộ dạng ướt sũng như chuột lột vậy.
_Cốc cốc. Hòa ơi, tao nhờ tí nè. Tôi nói nhỏ để nó đủ nghe.
_Gì mày. Nó bước ra với ánh mắt khó hiểu.
_Giúp tao mày. Tôi nhìn nó với ánh mắt long lanh.
_UYÊN ƠIII. Nào ngờ thằng Hòa nó tự nhiên gọi to.
_Gì...g.ì mày tính làm gì thế ?
_Hềhề, không có gì ? Tao chỉ nhờ người giúp mày thôi. Nó cười đểu rồi nháy mắt.
_ƠI, cậu gọi gì tớ thế Hòa? Uyên chạy sang và nhìn thấy bộ dạng ướt sũng của tôi và điệu cười đểu của thằng Hòa.
"Anh em như cái ****" tôi lẩm nhẩm trong miệng và không biết phải đối phó như thế nào đây? Thiệt là khổ quá đây mà!
_À không có gì ! Chỉ là ... Thôi, việc còn lại là do mày nhé. Tao ngủ đây. Nó nói rồi ghé sang nói nhỏ với tôi.
_Mày sẽ biết tay tao lúc tay tao khỏi. Tôi gằn giọng rồi thằng Hòa không đáp mà cười hả hê bước vào và bây giờ ngoài hành lang phòng chỉ có hai bóng người. Một người thì bộ dạng ướt sũng đang bối rối không biết phải đối diện thế nào với người trước mặt. Ngược lại, đối với người này thì đang nhìn về đối phương với vẻ khó hiểu.
_Không nói gì thì tớ về phòng nhé. Uyên thở dài rồi lạnh lùng nói.
Tôi im lặng và cúi đầu nhìn xem bàn chân có thừa hay thiếu mất ngón chân nào hay không?
_Ơ, khoann. Khi thấy Uyên bước đi tôi mới ngẩng đầu lên mà nói.
_Sao. Nhỏ khó hiểu nhìn tôi nói.
_À ờ. Giúp...g.i.ú.p tớ thay thay đồ.
_Đồ á !
_À không, thay áo giùm tớ được không? Nói xong tôi lại cúi đầu xuống.
Uyên không nói gì mà bước vào phòng tôi mà tôi lúc đó tâm hồn treo ngược ở đâu đâu rồi á.
_Giờ cậu tính đứng đó hay sao? Uyên nói làm tôi mới bừng tỉnh và vào phòng.
Vào phòng thì thấy gò má Uyên hơi hồng.
_À ừm, cậu giúp tớ thay đồ giùm, à ừm. Tôi ngắc ngứ nói.
_Vào phòng tắm đi , đứng ở đây là ướt hết sàn à nha. Nhỏ ngồi trên giường ra lệnh.
_Ờ ờ. Tôi gãi đầu đáp.
_Tắm mà mặc cả quần áo, tớ thấy cậu là số 1 đấy. Uyên khúc khích cười rồi trở lại vẻ mặt lạnh như tiền.
_Ừ thì tại nóng quá nên... Tôi lại gãi đầu.
_Giơ tay lên nào, để cởi áo cho dễ nào.
Tôi và Uyên đứng gần nhau nên không khiến cả hai phải ngại ngùng.
Sau một lúc thì cái áo ướt cũng thay xong. Rồi Uyên chạy ra cái tủ lấy giùm tôi cả một bộ quần áo luôn.
_Thay vào đi nè. Uyên đưa giùm cho tôi.
_Hì cảm ơn.
Một lúc sau thì tất cả mọi chuyện cũng xong xuôi. Tôi bước ra khỏi phòng với vẻ đẹp trai vốn có thì thấy nhỏ đang nằm chệm trễ trên giường.
_Hì. Tôi gãi đầu.
_Giờ tớ không khác gì osin cấp cao cho cậu rồi, haiz. Uyên nửa thật nửa đùa.
_Không có đâu. Tôi lắc đầu cười huề đáp.
_Hơhơ, tớ đùa thôi mà cậu to gan lắm nhé. Uyên nói gì tôi không hiểu.
_Hả là sao cơ ? Tôi ngây người chẳng hiểu mô tê gì cả.
_Là thế đó. Nói xong nhỏ bước ra khỏi phòng làm tôi ngớ luôn...
2016-05-18 10:02:52